Video Nổi bật

Có Một Tuổi 25 Lơ Đễnh

Đã bao giờ cậu tự hỏi, tuổi 25 của mình sẽ như thế nào chưa?

Vì sao không phải 20, 30, 40, mà lại là 25?

Tớ từng ôm ấp ảo mộng về tuổi 25 đầy viên mãn, trọn vẹn.

Tớ từng tự tin tớ sẽ làm được mọi thứ.

Tớ từng kỳ vọng, hoài bão

Tớ từng ước sẽ lớn thật nhanh

Tớ từng…


Nhưng giờ đây, duy chỉ việc tìm ra con đường nhẹ nhàng, và phù hợp nhất cho chính mình, tớ cũng không làm được.

Tấm bản đồ cuộc đời tớ từng cầm chắc, đã bị đánh rơi tự lúc nào.


Mọi thứ đều đang dang dở, kể cả chính mình.


Tớ chưa phải người lớn, cũng chẳng còn trẻ con

  • Năm 18 tuổi, tớ vô tư với lựa chọn, vô nghĩ về tương lai. Cuộc sống ôm lấy tớ thật bình yên.
  • Năm 22 tuổi, tớ hào hứng với công việc mới mẻ, và cười xuề xoà mỗi khi mắc lỗi. Cuộc sống nâng đỡ tớ nhẹ nhàng.
  • Năm 25 tuổi, tớ không còn yêu thích công việc hiện tại, thất bại ập đến liên tục, và cũng không còn mấy ai quan tâm đến ưu điểm của tớ.

Cuộc sống đang tàn nhẫn với tớ quá chăng?


Tớ chưa đủ trưởng thành để được tin tưởng, lại chẳng còn non nớt để được phép mắc thêm sai lầm.


Tớ như bị bóp nghẹt trong sự bế tắc của chính mình.


Tớ là nạn nhân của trò chơi rượt đuổi


Tớ luôn bị ám ảnh bởi những quan niệm như:

  • “25 tuổi mà chưa có gì trong tay là thua rồi”
  • “25 tuổi là già rồi, học thêm cũng không vào đầu đâu”
  • “25 tuổi là gần nửa đời người mà còn mơ mộng.”

Cậu biết không? Có những lúc, tớ không biết vì sao mình lại tồn tại.

Thức dậy mỗi sáng, chuẩn bị thức ăn trưa, hối hả chen chúc giữa đám đông tắc đường, chôn chân suốt 8 tiếng đằng đẵng ở chốn văn phòng ngột ngạt; rồi lại lê từng bước chân mệt mỏi đến chiếc giường trọ quen thuộc, buông thõng cơ thể kiệt quệ cùng chiếc bụng đói cồn cào cuối ngày. 


Tớ có công việc ổn định, nhưng chỉ đủ để chi trả hoá đơn

Tớ có nơi ở an toàn, nhưng cũng chỉ là chốn tạm bợ

Tớ có các mối quan hệ cần thiết, nhưng sao vẫn thấy cô độc

Tớ có những đêm bật khóc không thành tiếng, và

Tớ có một tinh thần không hề ổn chút nào cả…


Tớ không biết vì sao sức lực của tớ lại hao mòn đến vậy.

Tớ muốn xin nghỉ việc, nhưng rồi lại tiếp tục vòng lặp xin việc hay sao?

Nếu tớ bỏ phố về quê, liệu có phải tớ đang đi ngược lại với những gì mình đã cố gắng cho 1 cuộc đời tự do, phát triển?


Tớ muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, hay đi lại một con đường khác, nhưng lại sợ thời gian trôi đi mất…


Tớ đang chơi vơi giữa biển trời thành công của người khác


Dưới áp lực đồng trang lứa, tim tớ như bị bóp nghẹt, không phải vì ganh tỵ, mà là xót xa cho bản thân nhỏ bé.

Story và trang cá nhân của bạn bè, đồng nghiệp luôn đầy ắp những khoảnh khắc hạnh phúc: hợp đồng trăm triệu vừa chốt, khoản tiết kiệm vài tỉ vừa gửi, căn chung cư vừa mua, chiếc ô tô mới sắm,... Tất cả dồn lại và tạo nên sức ép vô hình lên tớ khiến tớ tự hỏi:

“Liệu họ có bao giờ trải qua khoảng thời gian bế tắc như mình không nhỉ?”.


Dưới áp lực gia đình, tớ lại càng bất lực hơn thế.

Những bữa cơm đạm bạc chỉ toàn rau, những bộ quần áo lao động nhăn nhàu cũ kĩ, những lỗ thủng dột nát trên lớp mái ngói xanh màu rêu phủ, và những cơn đau triền miên chưa từng một lần đi khám của bố mẹ,...Chưa bao giờ tớ thấy mình vô dụng đến thế.


Tớ muốn giúp đỡ gia đình bằng cả tấm lòng, nhưng bản thân tớ lại chưa bao giờ ổn.

Tớ đành lặng nhìn, nuốt nước mắt vào trong, rồi tiếp tục gắng gượng, đánh thức bản thân phải thật cố gắng.


Nhưng cậu ơi, chuyện gì xảy ra cũng có lý do của nó


Đôi khi, tâm trí đầy mỏi mệt, trái tim cạn

nhiệt huyết, cùng đôi chân lạc phương hướng lại chính là cơ hội để cậu nhìn nhận lại quãng đường đã đi qua, khiến cậu nghiền ngẫm lý do vì sao cậu đã bắt đầu.


Cậu chán ngán với công việc hiện tại, có thể do cậu không còn phù hợp với ngành nghề đã chọn, môi trường đã trở nên quá độc hại, hoặc mức lương đã đến lúc nên được ‘nâng cấp’. 


Cậu không tìm ra được hướng đi, có thể do cậu quá bận bịu công việc mà không thử bước chậm lại tâm sự cùng đứa bé bên trong đầy buồn tủi. 


Cậu áp lực bởi sự thành công của bè bạn, nhưng đã bao giờ cậu thử đặt xuất phát điểm của họ và cậu lên bàn cân so sánh?

Hay tự hỏi: “Liệu tất cả những điều họ khoe mẽ ấy, là tự thân họ nỗ lực, hay có sự nâng đỡ nào đó?”


Nếu cậu sợ mắc sai lầm, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được lý do cậu sai là gì để sửa đổi, và thành công của cậu sẽ luôn đến muộn hơn người khác.


Nếu cậu sợ thời gian không còn quá dư dả, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được lý do cậu luôn bám víu lấy những điều cũ kĩ, và sẽ mãi chạy đua, ngụp lặn với thời gian vô tận.


Nếu cậu sợ mình không bằng những người thành công ngoài kia, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được lý do vì sao cậu luôn cảm thấy thấp kém, và sẽ mãi ngắm nhìn cuộc đời của người luôn “giả vờ ổn” qua ô cửa sổ, thay vì tự vẽ nên bầu trời của chính mình.


Tuổi 25 không phải để hoàn hảo


Tớ biết rằng, cậu hiểu tất cả những điều ấy. Nhưng đôi khi, chúng ta vẫn bị giới hạn trong từng hành động cụ thể.


Hôm nay, chúng ta chưa thấy lối đi.

Hôm nay, cuộc đời mình có thể là một bản nháp nghệch ngoạc.


Nhưng chẳng sao cả.


Hãy sai thêm nhiều lần, hãy cảm nhận bản thân thật chậm rãi, và hãy yêu thương chính mình nhiều hơn.


Tuổi 25 không phải để hoàn hảo, mà để vấp ngã, đứng dậy, rút kinh nghiệm - không áp lực tiền bạc, cũng như không vì tích luỹ thành tựu.


Chính vì thế, cậu - tớ - chúng ta, hãy cùng xốc lại tinh thần, sẵn sàng tha thứ cho bản thân, và chuẩn bị một tinh thần thật tốt để …vấp ngã tiếp, cậu nhé!   


Nhận xét

Bài đăng phổ biến