Chuyển đến nội dung chính

Video Nổi bật

Có Một Tuổi 25 Lơ Đễnh

Đã bao giờ cậu tự hỏi, tuổi 25 của mình sẽ như thế nào chưa? Vì sao không phải 20, 30, 40, mà lại là 25? Tớ từng ôm ấp ảo mộng về tuổi 25 đầy viên mãn, trọn vẹn. Tớ từng tự tin tớ sẽ làm được mọi thứ. Tớ từng kỳ vọng, hoài bão Tớ từng ước sẽ lớn thật nhanh Tớ từng… Nhưng giờ đây, duy chỉ việc tìm ra con đường nhẹ nhàng, và phù hợp nhất cho chính mình, tớ cũng không làm được. Tấm bản đồ cuộc đời tớ từng cầm chắc, đã bị đánh rơi tự lúc nào. Mọi thứ đều đang dang dở, kể cả chính mình. Tớ chưa phải người lớn, cũng chẳng còn trẻ con Năm 18 tuổi, tớ vô tư với lựa chọn, vô nghĩ về tương lai. Cuộc sống ôm lấy tớ thật bình yên. Năm 22 tuổi, tớ hào hứng với công việc mới mẻ, và cười xuề xoà mỗi khi mắc lỗi. Cuộc sống nâng đỡ tớ nhẹ nhàng. Năm 25 tuổi, tớ không còn yêu thích công việc hiện tại, thất bại ập đến liên tục, và cũng không còn mấy ai quan tâm đến ưu điểm của tớ. Cuộc sống đang tàn nhẫn với tớ quá chăng? Tớ chưa đủ trưởng thành để được tin tưởng, lại chẳng còn non nớt để được phép mắ...

Nếu Ngày Ấy Tớ Từng Xuất Chúng, Thì Hôm Nay Tớ Chỉ Muốn Bình Yên

Tớ lặng lẽ lê bước chân nhỏ nhắn trên những con đường quê quen thuộc, thanh vắng. Gần 8 tháng rồi -  kể từ lần cuối cùng tớ và mẹ có cuộc cãi vã thật lớn - tớ mới trở về nhà. 

Lần ấy, tớ nhớ như in khoảnh khắc sống mũi mình cay xè, đôi mắt mờ nhoà, đôi môi run rẩy chua xót, và đôi tai ù đi chỉ còn vang mãi tiếng "ting" kéo dài vô tận. Lần ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, người mà tớ thương yêu nhất lại là người khiến trái tim tớ rỉ máu bằng những lời chỉ trích, phủ nhận gay gắt, vào đúng lúc tớ đang chực rơi xuống đáy sâu của cơn trầm cảm đen tối.


"Mày bao nhiêu tuổi rồi mà đến giờ còn không có đồng lẻ nào ở trong người?"

"Mày nhìn con người ta kìa, nó nhỏ hơn mày, chưa tốt nghiệp mà đã đi làm, rồi còn cho mẹ nó tiền tiêu mỗi tháng kia kìa"

“Mẹ cho mày ăn học đàng hoàng, có bắt mày làm gì cực khổ đâu mà suốt ngày than áp lực này, áp lực kia? Mẹ nuôi mày lớn vậy, mẹ có than không?”


Tớ không trách mẹ. 


Chỉ là, lời lẽ hơi nặng nề ấy đã đâm sâu vào trái tim mềm yếu của mình. Trái tim ấy… nếu hôm đó có ai đủ dịu dàng, đủ nhẫn nại, dang tay ôm lấy và thủ thỉ một câu "Bạn đang làm rất tốt rồi",  thì hẳn tớ đã khóc òa như một đứa trẻ, vì cuối cùng cũng được thấu hiểu.


Tớ đã quá quen với những câu hỏi "xã giao" của người lớn trong xóm:

“Làm gì dưới Sài Gòn vậy con?”

“Lương tháng được bao nhiêu rồi?”

“Chắc con chưa tốt nghiệp hả? Con bé nhà cô học chung mà ra trường sớm nửa kỳ, giờ người ta mời làm công ty nước ngoài rồi đó.”


Nhưng khi chính tai mình nghe được những lời nói ấy từ mẹ, tớ không thể nào trụ nổi nữa.


Tớ thẩn thờ nhớ về thời niên thiếu, về thời kì hoàng kim rực rỡ, về chặng đường mà tớ vẫn luôn hãnh diện, nhưng giờ đã được cất gọn vào một góc trong trái tim từ lâu đã không còn nhiệt thành, xốc nổi. Ở nơi ấy, có một cô bé từng toả sáng rực rỡ với học lực xuất sắc, tài năng thiên bẩm, và thái độ hoà nhã, mạnh dạn luôn góp mặt trong những giải thưởng lớn nhỏ. Cô bé ấy từng được xem là sự kì vọng lớn lao của thầy cô và cha mẹ.


Giờ đây, tớ là một người "bình thường", không nổi bật, không thành công rực rỡ, không còn ai tuyên dương tán thưởng. Và chính tớ cũng là người đã từng tự dằn vặt chính mình nhiều nhất, suốt một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận.


Nhưng cậu ơi! "Bình thường" thì đã sao nhỉ? Một cuộc đời vẫn lặng lẽ trôi, và cậu, tớ, chúng ta, vẫn đã, đang, và sẽ hạnh phúc trong vùng trời của riêng chúng mình!



BÌNH THƯỜNG HOÁ SỰ "BÌNH THƯỜNG"


Khi cậu còn là những búp măng non bé nhỏ, cậu chỉ cần ăn ngoan, ngủ giỏi, chơi vui. Điều ấy quá đỗi bình thường, chứng tỏ cậu đang phát triển khoẻ mạnh


Khi cậu bập bẹ học chữ, học số, sẽ rất "bình thường" nếu cậu lỡ mắc sai sót, hay mất tập trung vì mãi lơ đễnh nhìn những chú chim đang lân la tha mồi bên khung cửa sổ. Bởi ở độ tuổi ấy, ta đang hiếu động tìm tòi thế giới muôn màu muôn vẻ.


Khi cậu lớn hơn một chút, sẽ rất " bình thường" nếu cậu chỉ xếp hạng 29/30 trong một lớp học. Cậu chỉ đang thành thật với tốc độ và định hướng riêng biệt của chính mình.


Khi cậu không đỗ vào trường đại học mà cả nhà mong muốn, điều đó hoàn toàn “bình thường” bởi tớ tin rằng không chỉ cậu, tớ, và đa số các bạn ngoài kia đều đã từng chênh vênh vì chọn sai nghề, sai ngành. Chúng ta có thể chọn lại cơ mà, cậu nhỉ?


Khi cậu luôn bị xem là thành viên mờ nhạt trong một tập thể, hãy xem điều đó là “bình thường”. Cậu vẫn hoàn thành xong nhiệm vụ, và tồn tại mạnh mẽ mỗi ngày mà không cần tưới đẫm những lời tuyên dương có cánh.



NÓI KHÔNG VỚI BỆNH THÀNH TÍCH


Tớ từng rất xuất sắc, thật đấy. Tớ không tự mãn hay kiêu căng, vì ít nhất những người đã từng biết tớ cho đến bây giờ vẫn luôn công nhận tuổi thơ rực rỡ của tớ. Nhưng chính những thành tích nổi bật hơn so với mặt bằng chung cộng với thước đo năng lực vô hình đã vừa nâng tớ lên đỉnh cao kiêu hãnh, vừa vô tình nhấn chìm tớ thật sâu vào vũng lầy thăm thẳm.


Những cuộc thi học sinh giỏi, những cuộc thi tài năng, những giải thưởng cán bộ đội, đoàn giỏi cấp xã - huyện - tỉnh có thể chứng minh tớ là một cá nhân cầu tiến, ham học hỏi, đầy nhiệt huyết, ngập tràn khát vọng nhưng không thể nào đặt tớ lên bàn cân so sánh với những cá nhân xuất sắc ở một hay nhiều phạm vi rộng lớn khác, cụ thể là đất nước Việt Nam, khu vực Châu Á, hay toàn cầu. 


Việc quá tự tin vào thành tích ở “chiếc ao làng” nhỏ đã dẫn đến nhiều hệ luỵ cho tớ: quá cầu cạnh thứ hạng mà bỏ qua giá trị cốt lõi sâu sắc; đắm chìm trong sự ưu tiên thiên vị mà mất đi khả năng đối phó, chống chọi với chướng ngại thất bại; sống trong sự áp lực và đăm đăm tìm kiếm những thành tích cao cấp hơn, “nặng đô” hơn vượt quá năng lực thực sự, bằng một cách rập khuôn và không có chút sáng tạo.


                                                


NGỪNG CHO PHÉP NGƯỜI KHÁC SUY NGHĨ THAY MÌNH


Nếu cậu đang loay hoay ngụp lặn trong vũng lầy vô định giống tớ, đừng để bất kỳ ai xuất hiện làm xáo động tâm trí cậu.


Tớ đã từng khát khao mức lương hàng ngàn đô một tháng với những cá nhân dưới 30 tuổi xuất chúng trên mạng xã hội. Tớ từng tự ti vì lượng kiến thức hạn hẹp chẳng bao giờ được mở rộng thêm suốt mấy năm qua so với những bạn trẻ hiện đại mới ra trường. Tớ từng loay hoay, chật vật đi tìm hướng đi của bản thân giữa vô vàn khoá học này, khoá học kia mà không có sự chắt lọc cụ thể. Tớ nhận ra rằng, một khi tớ so sánh bản thân mình với một người nào đó trên mạng xã hội, tức là tớ đã phần nào phủ nhận giá trị của bản thân. Hãy nhớ rằng, ít nhất chính bản thân cậu hãy yêu thương lấy mình, không chán ghét, không hoài nghi, không trách móc, cậu nhé.


 * "Mày bao nhiêu tuổi rồi mà đến giờ còn không có đồng lẻ nào ở trong người?" - “Mẹ ơi, có thể hiện tại con chưa có thu nhập cao, nhưng con vẫn đang dần dần tích luỹ, tiết kiệm cho những ước mơ khác đấy mẹ”.


* "Mày nhìn con người ta kìa, nó nhỏ hơn mày, chưa tốt nghiệp mà đã đi làm, rồi còn cho mẹ nó tiền tiêu mỗi tháng kia kìa" - “Mỗi nhà mỗi cảnh. Con biết rằng mẹ thất vọng khi con chưa thể phụ giúp nhiều cho gia đình, nhưng con vẫn luôn cố gắng mỗi ngày, mẹ ạ. Con rất yêu thương ba mẹ và luôn sẵn sàng chăm sóc mỗi khi ba mẹ cần. Gia đình mình luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc là điều mà con mong muốn nhất”.


* "Mẹ cho mày ăn học đàng hoàng, có bắt mày làm lụng vất vả à mà bảo là áp lực này, áp lực kia? Mẹ nuôi mày lớn thế kia có bao giờ than vãn?" - “ Mẹ ơi, con biết rằng ba mẹ đã vất vả chắt chiu cả đời cho con theo con chữ, nết người. Nhưng có những lúc con mệt mỏi và kiệt sức quá, chỉ muốn dừng chân nghỉ ngơi và được ăn bữa cơm mẹ nấu mà thôi. Mẹ hãy nhẹ nhàng và kiên nhẫn chờ con thêm một chút thôi, mẹ nhé”


Đây là những câu trả lời cho những câu hỏi của mẹ, không phải vào hôm mình với mẹ xảy ra mâu thuẫn, mà là vào hôm nay khi mà tớ cảm thấy bản thân đã thực sự bình ổn, đã sẵn sàng đối mặt với mẹ khi cơn bão lòng trong mình vừa kịp nguôi, và đã thấu hiểu bản thân bên trong như thế nào.


Chỉ cậu mới có thể hiểu rõ suy nghĩ của mình, và quyết định cậu muốn nghĩ gì.

LOẠI BỎ TƯ TƯỞNG "TẦM THƯỜNG" LÀ "THẤT BẠI"


Vì sao có những bạn đồng trang lứa có thành tích học tập bình thường, nhưng giờ lại thành công mĩ mãn?

Ngược lại, có những bạn học tập nổi trội, nhưng giờ vẫn đang chật vật với đồng lương ba cọc ba đồng?


Không phải ai cũng rực rỡ tuổi 30

Và không phải ai xuất sắc tuổi 10, cũng quyết định giá trị tuổi 30


Mỗi giai đoạn trong cuộc đời của mỗi người là hoàn toàn khác nhau. Có người học tập bình thường nhưng lại giỏi ăn nói và thạo kinh doanh. Có người học tập đáng nể nhưng lại chỉ thấm nhuần trên mặt lý thuyết mà chưa ứng dụng vào thực tế. Cậu không thất bại, cậu chỉ đang sống thật với chính mình. Cái “đã từng xuất chúng” chỉ là nền móng, không phải là gánh nặng.



Suy cho cùng, ai cũng sẽ có những suy nghĩ, định hướng, mục đích riêng. Chỉ cần ta sống đúng, sống thật với cảm xúc, sống hạnh phúc mỗi ngày đã là sự thành công lớn nhất của chính mình. Tớ vẫn đang tự đứng trên đôi chân của chính mình đấy thôi.


Tớ tin rằng, chỉ cần sự cố gắng không ngừng và một tinh thần kiên định, vững chắc, tớ sẽ lại nhìn thấy ánh nắng hào quang của riêng tớ bằng một ánh nhìn bình thường, một tinh thần bình thường, xuất hiện trong một cuộc đời đã trở nên bình thường.






Nhận xét

Bài đăng phổ biến